Thứ Năm, 5 tháng 7, 2007

Sao lại phải vờ cười ngay cả khi đang khóc ?
Sao phải vờ ngu ngơ như chẳng thấy gì ?
Sao phải vội vã quay đi khi ai đó nhận ra em đang ngày càng gầy rộc ?
Đêm chỉ còn riêng mình em đơn độc
Tự nắm bàn tay dỗ vào giấc ngủ sâu
Em quen dần với tháng bảy mưa ngâu
Biết tự trú nơi một hiên nhà ấm áp
Dù đôi lúc vẫn thèm một bàn tay thô ráp
Thèm một bờ vai nương tựa...Khát bình yên !
Giấu mình vào những nỗi nhớ rất riêng
Em đang sống bằng một em rất khác
Cứu em với !
Hình như em đang đi lạc
Từ cái ngày em đánh mất anh
Em đánh rơi cả những ngày xanh
Đánh rơi niềm vui
Đánh rơi nỗi buồn
Đánh rơi cả một em rất thật...
Lặng nhìn anh với nỗi lo thường nhật
Phải dặn lòng :” Đừng khóc nhé, được không ?
” Cuộc đời rộng lớn mênh mông
Gặp nhau làm chi khi ngày mai là cả một chuỗi ngày tăm tối ?
Xin hãy giúp em tìm ra lối
Em phải đến đâu để tìm lại chính mình ?
Bắt đầu lại cuộc hành trình
Em tự cất đi những nụ cười giả tạo
Cất đi cả những ánh nhìn kiêu ngạo
Em muốn trở lại là em... là em...
Dẫu hạnh phúc tan nhanh như kem
Nhưng em đã sống với em. Trọn vẹn !

Không có nhận xét nào: